SAU TẤT CẢ, TẤT CẢ Ở LẠI PHÍA SAU

Tại sao mình phải trải qua những chuyện này?

Ông trời muốn mình học điều gì?

​            Chắc hẳn bạn đã từng tự hỏi những câu này, chắc hẳn lúc đó muôn vàn suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu, cứ như ngã sáu ở Sài Gòn đầy hỗn độn trong chiều tan tầm kẹt xe dưới cơn mưa tầm tã. Con người vốn dễ bị tác động và tổn thương, từ xa xưa đã vậy, cho đến hiện tại, khi mạng xã hội là kim chỉ nam cho phần lớn mọi người, con người càng dễ bị tổn thương hơn nữa.

Dù ở đồng bằng hay vùng núi, dù ở lầu cao hay nhà phố, dù ở phía Tây mặt trời lặn hay đằng Đông mặt trời mọc, con người trốn không khỏi cái hố đen trong tâm hồn, nhất là khi mỗi cái hố trong lòng người lại càng ngày càng được khoét sâu bởi những hình ảnh, bởi những giá trị ngẫu nhiên được tạo ra từ những người, những cộng đồng không quen biết trên mạng xã hội.

​            Bạn sẽ chẳng nhận ra những điều này, cho đến khi gặp sự cố cuộc đời một cách bất ngờ và vấp ngã. Mọi giá trị phô bày ra ngoài đều không đủ mạnh để kéo bạn lên.

Bạn loay hoay, mông lung, mệt mỏi, đau đớn khi tất cả những gì cảm thấy tự tin nhất bỗng bị lột trần một cách phũ phàng. Những lời nói, những hứa hẹn, những yêu thương hay những tình cảm anh em, bạn bè, lứa đôi, tất cả đều như giấc mộng tan.

Vừa phẫn uất, vừa hụt hẫng, giật mình nhận ra không phải ai cũng như những điều họ nói, rằng lời nói chỉ là một sự thể hiện cái tôi của họ, một – cái – tôi tốt đẹp ngoài xã hội. Cho đến khi bản ngã bị chỉ trích, những ân cần, cao thượng gần như biến mất.

Xét cho cùng, ai cũng là con người, và con người thì vốn rất dễ bị tổn thương bởi xung quanh. Vốn không thể cậy nhờ ai để vượt qua, bạn quay về với bản thân.

​            Những chuyện bất ý hay ở chỗ, khi mọi chuyện diễn ra bình thường bạn thể hiện ra bên ngoài cái tôi to lớn, nhưng khi thử thách ập đến dạy bạn cách nhìn sâu vào bên trong tâm khảm và ôm ấp bản ngã, học cách nâng niu những giá trị nhỏ nhoi mà bạn cho là quan trọng.

Thời gian trôi qua, phần nào bạn biết lắng nghe bản thân nhiều hơn, đơn giản nhìn nhận vấn đề một cách thản nhiên nhất, không dán nhãn, không quy chụp, chỉ khi hiểu rõ bản thân mới đủ trải lòng và bao dung để nhìn toàn cảnh đa chiều của một bức tranh mà mỗi góc cạnh đều có nỗi niềm riêng.

Rồi bỗng nhiên vật đổi sao dời, cuộc đời thật xinh đẹp lạ thường, bạn cũng trở nên xinh đẹp theo cách riêng, không phải bởi áo áo quần quần, không phải cách chụp hình sao cho ngầu, cách nói chuyện bắt trend mà cái đẹp toát ra từ sự tử tế, chân phương và giản dị trong tâm hồn. Cái đẹp đơn giản là một cơn gió mát se lạnh đầu đông khi ngồi dưới sân, một tán lá lấp lánh ánh nắng, hay bức thư tay bạn nhận được từ người thương, vừa ấm áp vừa chân tình.

Chúng ta sẽ chẳng hơn ai vì cái áo đẹp, cái điện thoại xịn hay ngôi nhà to. Chúng ta thanh thản, ung dung, trìu mến và khác nhau giữa các bản thể trong đời là ở những tư duy, suy nghĩ, trí tuệ thấu hiểu những ẩn sâu bên trong và cách chúng ta ứng xử với xung quanh.

Nếu mãi cứng đầu giữ những mác dán tự gắn cho bản thân, hay ai đó ngoài xã hội gắn cho, lấy quy chuẩn những thứ dát trên người để so đo thiệt hơn với người khác, ta sẽ quên mất bản thân rực rỡ và xinh đẹp đến nhường nào, ta sẽ quên đi cách yêu bản thân và yêu mọi người, quên luôn cả những ước muốn thật sự mà ngày bé ta thường mơ.

​            Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng, nhưng để có sức bền đó, chúng ta cần rèn luyện để biết lắng nghe bản thân mỗi ngày. Sau tất cả, mỗi chúng ta đều đẹp đẽ theo một cách riêng, ngay cả khi quằn quại trong đau đớn cũng là lúc đang tự phá kén để lớn lên trên quãng đường rèn luyện tâm – thân – trí.

​            Xin vững tâm và đừng quên!

Joy Vo

Tháng 02/2023