TẠI SAO BẠN VIẾT?

Trong  tập gần cuối của Hometown Cha Cha Cha,nhân vật bà Gam Ri đã nói thế này

“Để ý kĩ mới thấy, cuộc đời này có quá nhiều điều quý giá”

Đó là những lời cuối cùng của một cụ già thất thập trước khi từ giã cõi đời.

Mình chợt nghĩ về cái chết.

Chết là điều không ai có thể tránh khỏi trên cuộc đời này, một sự thật hiển nhiên mà đa phần chúng ta lãng quên hoặc cố tình lãng quên.

Có đôi lúc, trong những ngày bị bao trùm bởi dịch bệnh và thông tin ca tử vong, mình tự hỏi “Ngày mai sẽ đến trước hay cái chết sẽ đến trước?”

Không ai giúp mình trả lời được câu hỏi này, mình cũng chịu thua.

Quan niệm của mọi người khi nghĩ đến cái chết là thường liên tưởng đến điều xui rủi, nên phần lớn chọn né tránh.

Mình thì đã trải qua một vài lần sinh ly tử biệt với người thân thương, một cách đột ngột, khi còn bé tí, nên thấy đây cũng chỉ là một sự kiện sẽ xảy ra ở trong đời. Tựa như một ngày có khoảnh khắc mặt trời mọc thì sẽ đến lúc mặt trời lặn, đơn giản vậy thôi.

Riêng với mình, cái chết là môt thứ gì đó thật đẹp. Đẹp bởi vì nó huyền bí. Bởi vì không ai rõ nó sẽ xuất hiện lúc nào, ở đâu, hoàn cảnh ra sao. Bởi vì đó là kết thúc của một cuộc đời, nên nó làm cho con người ham sống hơn. Bởi vì những gì đẹp đẽ đều sẽ đi đến kết thúc, và vì sẽ kết thúc nên những điều tốt đẹp mới đọng lại sâu lắng trong tim.

Vậy nếu không chọn được sẽ chết như thế nào hay vào thời khắc nào, mình đành chọn sống cho thật đã để chuẩn bị đón nhận kết cục sẽ đến.

Nếu hỏi tại sao mình viết? Tại sao mình đến với viết? Có lẽ câu trả lời xác đáng nhất là để chuẩn bị cho sự kết thúc nhiệm màu nhất của hành trình cuộc sống.

Mình nghe nói ở giây phút lâm chung, bên cạnh lăng kính vạn hoa gợi về những thời khắc đáng nhớ nhất trong đời, con người sẽ hối tiếc nhiều nhất về những điều chưa từng làm, chưa từng dấn thân.

Nghe quen lắm đúng không? Mình cũng đồng thuận với ý kiến này. Mình bắt đầu tìm kiếm những điều ý nghĩa với cuộc đời, những điều có thể lưu lại để người thân có thể nhớ đến mình. Và mình chọn viết vì trong lòng chất chứa đầy ngổn ngang cần giãi bày.

Mình viết những bài đầu tiên từ ngày còn học cấp 2 cho báo thiếu niên tiền phong. Rồi mình bỏ viết vì mải mê so sánh bản thân và chạy theo thành công của kẻ khác. Mình sau đó viết trên blog 360 rồi mình lại bỏ viết vì yahoo sập. Mình trở lại với viết vào những ngày cuối năm 2020 vì những nỗi niềm không biết tỏ cùng ai, và tiếp tục đến thời điểm này.

Giữa mình và viết như một mối tình dang dở chưa bao giờ chấm dứt, hạnh ngộ rồi ly tao rồi gặp lại, như một chiếc boomerang dùng hết sức để quăng xa bỗng quay trở lại gọn ghẽ nằm trong lòng bàn tay. Lần trở lại này, hữu duyên viết lại đưa mình đến với những đồng điệu khác.

Từng bước tập viết trở lại, mình xắn tay dọn dẹp, lần lượt phủi bụi từng góc căn phòng đóng kín bấy lâu, mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác. Mình nhận ra, cả một thời gian dài đã xây bức tường nhiều lớp bọc quanh trái tim của chính mình. Mình đọc ở đâu đó câu này

“Con người trở nên cô đơn vì trong cuộc đời, thay vì xây những chiếc cầu người ta lại xây những bức tường.

Do vậy, mình muốn dành phần thời gian còn lại của cuộc đời, dù không biết sẽ kéo dài đến bao lâu, để cam kết, để dấn thân, để bắt đầu tập xây những cây cầu bằng câu chữ, để chuẩn bị thật tốt cho một cái kết không ngập tràn hối hận.

Mình hy vọng đó sẽ là một cái kết có hậu, nhẹ nhàng và bao dung. Vì nhờ có hành trình viết, khi đi qua những cây cầu, mình đã quẳng hết những âu lo, muộn phiền mà chọn giữ những quý giá, thân thương để trân trọng gửi lại đời lời chào tạm biệt.

 

Joy Vo,

Tháng 04,2023

* Mình post bài này khi vừa nghe tin ông ngoại mình qua đời sáng nay. Một mặt trời vừa lặn sau đường chân trời. Tạm biệt ông ngoại, con hẹn gặp ông ở một kiếp sống khác nhé ạh.